Em mang kiếp thiếu phụ sầu..khờ dại
Ngồi quạt mồ tình..chờ xanh cỏ..đợi duyên
Biết ai đưa vai gánh giúp muộn phiền
Nuôi lớn bầy con:"những vần thơ thiếu lửa"
Trót hôm xưa lạc vào trang truyện cổ
Cô phụ quạt mồ chồng,em ngưỡng mộ lắm thay
Học người xưa,tình dang dỡ…em cũng xây
Bến Tiền Giang,nấm mồ tình …chờ xanh cỏ
Vần thơ quạt mồ, đêm từng đêm nức nở
Phe phẩy hoài mà cỏ vẫn chưa xanh
Áng thơ buồn…giọt thi tứ long lanh
Tình uổng tử,oan hồn chưa siêu thoát
Lối tình xưa,gót mòn miền dĩ vãng
Chỉ riêng em,nửa trăng khuyết chẳng tròn
Sương lạnh lùng phủ xuống bờ vai thon
Gieo vần thơ,cứa vào tim đau nhói
Không ai hẹn,vẫn muốn làm bến đợi
Chẳng ai về..lại cứ giữ long son
Lời nguyên ghi trên vách đá…sao chưa mòn?
Mồ quạt mãi,cỏ chưa xanh…sầu vạn cổ
Hoàng Lan
Ai biết lòng ta sầu vạn cổ
Trả lờiXóaTrăm năm thôi đành lỡ duyên rồi
Tình chết đã lâu chưa xanh cỏ
Chẳng lẽ ngồi đây quạt cả đời?